Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Mất vợ vì ghen tuông mù quáng

Chủ nhật 30/12/2012 16:00

Mất vợ vì ghen tuông mù quáng

Tôi năm nay 34 tuổi, giám đốc một doanh nghiệp sản xuất. Tôi yêu và cưới bà xã hơn tôi 3 tuổi, từng có một đời chồng. Thật sự mà nói tôi có quen vài cô trước khi đến với cô ấy và việc kết hôn của chúng tôi là một vấn đề khó khăn khi mà tôi là trai tân còn cô ấy là gái nạ dòng. Nhưng rồi tính cách của cô ấy đã hoàn toàn thuyết phục ba má tôi sau một năm chung sống mà chẳng cưới hỏi gì.

Vợ tôi là một phụ nữ đẹp và rất giỏi kiếm tiền. Cô ấy làm việc gần như cật lực và đôi lúc đã quên mất trong cuộc sống vẫn tồn tại một ông chồng như tôi. Tôi hiểu nguyên nhân của việc đam mê kiếm tiền xuất phát từ việc kết hôn với tôi. Dư luận cho rằng cô ấy đã quyến rũ và tìm mọi cách lấy tôi vì tiền, và rằng cô ấy rất xấu xa khi đã bỏ chồng để lấy tôi. Ba má tôi cũng có những suy nghĩ như vậy mà không biết tôi mới là kẻ yêu điên yêu dại và tìm mọi cách để sống với cô ấy.

Ảnh minh họa


Khi tôi bực tức vì vợ mình chẳng làm việc nhà, trong bữa ăn chỉ toàn nói chuyện công việc thì lúc đó tôi bắt đầu có những so sánh. Thật lòng mà nói cô ấy rất chiều chuộng tôi và các con, chỉ có điều cô ấy ít để ý đến cảm xúc của tôi. Cô ấy thích mua sắm cho gia đình, chăm lo cho ba má tôi rất chu đáo nhưng tôi nghĩ chỉ vì cô ấy làm ra tiền nên mọi việc đều được tính bằng tiền.

Với con cái cô ấy gần như yêu thương thái quá. Tôi chỉ là ông chồng mà mỗi ngày cô ấy ăn tối cùng, sau đó mạnh ai người nấy sống. Tôi thì xem ti vi, đọc sách, còn cô ấy là công việc, là giấy tờ, là điện thoại liên tục. Chuyện vợ chồng chỉ làm lấy lệ, gần như cô ấy không ham muốn và không có cảm xúc.

Rồi tôi bắt đầu chán. Tôi nói chuyện với cô ấy về cảm xúc của mình và vì tôi rất yêu cô ấy, tôi cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cô ấy đã bật cười như một đứa trẻ con đọc chuyện hài và điều đó làm tôi tự ái. Sau lần đó mọi việc vẫn diễn ra y như cũ. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi hay là cô ấy có người đàn ông khác nên chán tôi?

Và rồi tôi trở nên ghen tuông một cách mù quáng. Ngày nào về đến nhà là tôi bắt đầu tra hỏi về giờ giấc của cô ấy, luôn luôn kiểm tra điện thoại và ngay khi có ai gọi đến tôi lập tức giật để xem. Lúc đầu cô ấy chỉ cười nhưng càng lúc tôi càng ghen nặng thì cô ấy phản ứng. Cho đến một ngày tôi nghĩ tôi không thể quên, cô ấy về nhà và có một người đàn ông gọi đến, theo quán tính cô ấy tắt máy vì thấy tôi ghen quá.

Ngay lúc đó tôi đã lao đến giật điện thoại và ném vào tường. Tôi bắt đầu xỉ vả và nhục mạ cô ấy bằng mọi lời nói tồi tệ. Tôi cố làm sao để cô ấy bị tổn thương và tôi cảm thấy hả hê khi cô ấy khóc. Cô ấy chẳng nói gì và lẳng lặng vào phòng trong khi tôi đập phá đồ đạc, chửi mắng. Sau 5 phút cô ấy đưa cho tôi tờ đơn ly hôn và nói anh ký đi. Cơn giận dữ của tôi như xe mất phanh, tôi lao đến tát cô ấy và thế là mọi điều trở nên tồi tệ.

Sau khi tát cô ấy xong tôi mới giật mình vì sự quá đáng của mình. Tôi bắt đầu nghĩ lại và hiểu rằng cô ấy chẳng có ai ngoài công việc. Còn cô ấy bắt đầu một cuộc chiến mới đó là yêu cầu ly hôn mà không cần nghe tôi năn nỉ, không cần nghe ai khuyên can. Cuộc sống tôi trở nên vô cùng ngột ngạt với lá đơn ly hôn và khuôn mặt vô cảm của cô ấy.

Ảnh minh họa

Hàng ngày cô ấy vẫn chăm sóc con cái, vẫn ăn tối cùng tôi, vẫn lo cho tôi nhiều thứ nhưng không bao giờ cười đùa dù tôi cố gắng vuốt ve chiều chuộng. Tính cách cô ấy quá mạnh mẽ, vượt quá những gì mà tôi nghĩ. Tôi cô đơn và cũng tìm cho mình một người phụ nữ khác nhưng rồi cảm thấy nhạt nhẽo biết bao. Cô ấy biết và cũng chẳng thèm nói gì. Cuối cùng tôi ký đơn ly hôn và tòa án cho chúng tôi sống ly thân.

Cô ấy chấp nhận vì tôi biết cô ấy rất thương con. Có thể thằng đàn ông như tôi không còn giá trị đối với cô ấy nhưng ngược lại hai đứa con rất quan trọng. Vậy là tôi dùng 2 đứa con để giữ cô ấy trong ngôi nhà của mình. Tôi bắt đầu quan tâm đến các con, đưa đón con hàng ngày và cuối ngày chúng tôi ăn cơm cùng nhau.

Sau 2 năm chúng tôi sống như bạn bè, cô ấy vẫn vậy, tuy có vui vẻ nhưng tuyệt nhiên không có ý tái hợp, còn tôi thì năn nỉ đã nhiều và cũng mệt. Hiện tại tôi vẫn chấp nhận sống như vậy, tôi không muốn cô ấy rời xa ngôi nhà chung và càng không

VnExpress

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét